Đạo Sĩ Tản Mạn Kì - Chương 38 - Ngoại Truyện

Đạo Sĩ Tản Mạn Kì - Chương 38 - Ngoại Truyện

Đức Nguyễn | 2:59 AM | Truyen-Ma
Đăng Bởi: Game Mobile Hot's
Sử Dụng: Miễn Phí
Hướng Dẫn Cài Đặt
Truyện Ma : Đạo Sĩ Tản Mạn Kì - Chương 38 - Ngoại Truyện

Năm nay ông Bách cũng đã phải hơn trăm tuổi là ít, râu tóc bạc phơ mà da dẻ lại hồng hào, dáng mực quắc thước. Tôi ngồi chơi cờ với ông, nhân lúc vui chuyện, tôi hỏi:

- Ông cho con hỏi cái này. Ông có bí quyết gì mà sống thọ đến như vậy ạ? Con chỉ ước sống lâu bằng một nửa ông là phúc lắm rồi!

Ông Bách cười khà khà, vuốt râu đáp:
- Để sống lâu thì trước hết phải biết buông chứ đừng nắm. Các cậu ngày nay sống không thoát nổi tham sâm si, lúc nào cũng thấy là chưa đủ, đầu óc lúc nào cũng ưu phiền. Cái gì mình càng tìm đến thì nó lại càng chạy xa, cứ mặc theo tự nhiên, biết đâu đấy!

Rồi ông trầm ngâm :

- Ta sống đến ngần này tuổi, những tưởng sự đời chưa có cái gì là chưa biết, sự học chẳng có cái gì là không thông. Ấy vậy mà vẫn còn phiền não!

Lời ông Bách nói quả thực rất khó hiểu, khiến người ta phải suy ngẫm lâu mới hiểu chút ý trong đó, đúng là người càng sống lâu thì lại càng khôn ngoan, mình mới hiểu biết chút ít mà đã tự phụ là đi nhiều biết lắm, nay ngồi cạnh ông mới thấy mình chẳng qua cũng chỉ như hạt cát trong biển thời gian. Tôi băn khoăn :

- Ông nói là ông còn phiền muộn! Vậy ông cứ thử nói cho con nghe cái phiền của ông xem sao, có khi lại trút được.

Ông Bách trầm ngâm :

- Đời ta có hai cái vẫn day dứt. Cái thứ nhất là ta không tìm anh trai ta về nhà được, cũng chẳng khuyên phụ mẫu xin tội cho anh được. Cái thứ hai là mối tình thời trai trẻ của ta.

Tôi ngạc nhiên nhìn ông, ông tiếp :

- Đừng có nhìn ta như vậy, hà hà! Ta cũng có một thời tuổi trẻ, cũng từng như các cậu, biết yêu biết hận, biết hờn ghen, tức tối. Mọi chuyện cũng phải gần trăm năm rồi….

dao si tan man ki chuong 38 ngoai truyen

Năm đó, ta mới mười bảy tuổi, ta đem lòng yêu cô gái nhà hàng xóm. Hai ta là bạn thanh mai trúc mã, lớn lên với nhau từ bé. Gia đình hai bên thấy đôi trẻ vừa ý nhau thì cũng vừa ý, hứa là đợi khi cô gái đến tuổi hợp sẽ gả cho ta làm vợ. Được tin ấy ta vui lắm, đếm từng ngày từng đêm chờ đến tiết Lập xuân năm sau. Nào ngờ, mùa đông năm đó ta lại bị nhiễm khí hàn, bệnh lại biến chứng thành bệnh khác. Lang y đều bó tay, cha mẹ ta khóc hết nước mắt, ta thì chỉ còn đợi lúc bỏ vào quan tài, hi vọng ta sống được chỉ còn trông vào thuật bù thọ của họ nhà ta, nhưng cả họ chẳng có ai có duyên âm với ta để làm thuật này. Thế rồi Anh Anh, người con gái ta yêu đã vì ta mà tình nguyện lấy tuổi thọ mình bù vào tuổi thọ của ta. Mọi chuyện thực ra do cha ta sắp đặt, ông biết để cứu ta thì chỉ có duyên âm của Anh Anh mới hợp với ta nên nhiều lần nói bóng gió đánh động cho nàng biết. Rồi thì chuyện đến nó cũng đến, Anh Anh đổi bảy mươi năm dương thọ cho ta, chỉ xin giữ lại hai tháng dương thọ để cùng ta sống nốt những ngày cuối đời.

Sau khi được bù thọ, bệnh ta khỏi chỉ sau hai ngày, không những thế ta lại còn hưởng thêm bảy mươi năm dương thọ, thấy bệnh hết thì ta rất vui mà chẳng hiểu sao. Suốt hai tháng sau khi ta khỏi bệnh, cha ta tự nhiên không ép ta học dồn dập như trước nữa, bảo ta cứ chơi cho thoải mái, cho bệnh chóng bình phục. Có cơ hội ta liền đưa Anh Anh đi chơi khắp Thiểm Tây, Cam Túc, lúc trở về ta đề cập đến chuyện kết hôn thì cha lại ậm ừ kêu để sau tính tiếp. Lúc đó ta mới sinh nghi, rồi ta dò hỏi Anh Anh, khéo léo gợi chuyện ra, nhưng nàng cứ nhất quyết giấu không nói. Khi đó cái tính sĩ diện của ta bùng lên, ta mắng mỏ nàng, không nhìn mặt nàng nữa, suốt một tuần ta đóng cửa không gặp mặt ai, lòng đinh ninh tất cả đều giấu diếm mình điều gì. Nhưng một ngày, cha ta gõ cửa bảo ta một câu mà đến giờ ta vẫn nhớ như in từng thanh điệu, cảm giác lúc đó :

- Con à! Con có sang viếng Anh Anh với cha không?

Như một con thú hoang, ta lao đi, ta điên cuồng bật cả nắp quan tài ra để ôm nàng, xin lỗi nàng, nhưng muộn mất rồi. Anh Anh của ta nằm đó, không còn hơi ấm nữa, không còn nói cười với ta nữa, hình như khóe mi nàng còn đọng một giọt lệ. Người nhà nàng, đưa xấp thư nàng viết gửi ta, họ nói trước khi mất mấy ngày, ngày nào nàng cũng ngồi viết chỗ thư này, lại dặn dò kĩ càng là chỉ mình ta được đọc. Sau đó thì nàng không bệnh gì mà tự nhiên mất. Ta đem xấp thư về nhà, nâng niu đọc từng câu từng chữ, ta vừa đọc vừa khóc. Trong thư là lời nàng giãi bày tình cảm với ta, yêu thương ta, lá thư cuối nàng giải thích mọi sự thể, lại bảo ta đừng giận cha ta và đừng giận nàng, kêu ta phải sống thay cả phần của nàng nữa.
---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bạn đang đọc truyện ma : Đạo Sĩ Tản Mạn Kì - Chương 38 - Ngoại Truyện

Gamemobilehot.com kho Game Mobile miễn phí Và Đọc Truyện hay nhất hiện nay

---------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đọc xong thư, ta vừa thương Anh Anh bao nhiêu lại càng giận cha ta bấy nhiêu. Rồi ta quỳ trước từ đường, xin dòng họ cho đặt bài vị Anh Anh vào thờ, để cho nàng có một danh phận thực sự, người trong họ vì sợ ta tức quá mà hóa điên nên chấp nhận thỉnh cầu của ta, nhiều chú bác khuyên ta đừng giận cha nữa, làm cha ai mà chẳng thương con. Nhưng ta không nhìn mặt ông, dọn đồ, chuyển ra ở một căn hộ tồi tàn cạnh nhà, lấy nghề làm bánh bao mưu sinh, ngày ngày ta đi qua đi lại trước cổng nhà mình, rao bán bánh bao để trêu tức cha ta. Mãi đến khi ta lấy vợ, sinh ra bác cả của thằng Việt được vài năm, khi đó ta mới hiểu lòng cha mẹ, chịu quay về nhà, xin cha ta tha thứ.

Giọng kể của ông Bách cứ trầm trầm dần, nhỏ nhỏ dần, cuối cùng thì như nghẹn đắng lại. Ông Bách đứng lên, vào trong nhà, lúc sau ông đi ra, tay cầm vật gì. Tôi nhìn kĩ thì đó là một cây sáo trúc, ông Bách ngồi xuống, bảo tôi :

- Đây là cây sáo mà lúc còn sống Anh Anh hay nghe ta thổi. Sau khi nàng chết, ta bỏ tâm trí vào phát triển thuật Thanh Âm Du Dã, ta dùng cây sáo này làm vũ khí thay kiếm đào mộc. Mỗi lần thổi lên thì tuy không tấn công được vong linh, ma quái nhưng bất kể là loại nào, tu luyện bao lâu thì khi nghe âm thanh ta tạo ra đều sẽ bỏ chạy cả. Nhân cậu nghe được chuyện ta giãi bày, cũng xem như có duyên, ta dạy cậu môn này.

Nói đoan, ông Bách rút một lá bùa nhỏ, dài, gấp lại thành hình rồi quấn buộc lấy tua sáo. Ông xoay cây sáo sang ngang, bắt quyết hai lần rồi đưa lên miệng thổi. Tiếng sáo nghe trầm bổng, du dương, khi thì hối hả như nước triều, khi lại bồng bềnh như vân vũ, ẩn trong đó nghe như một tâm sự cất sâu trong lòng. Thổi hết bài, ông Bách quay sang chỉ tôi cách vẽ lá bùa kia, cách bắt quyết ra sao, đọc câu chú thế nào. Môn này thực đơn giản mà lại hữu ích, tôi nghe qua hai lần là thuộc hoàn toàn. Xong ông bắt tôi làm thử cho ông xem, nghe xong, ông tấm tắc :

- Cậu có mệnh Chu Long, có thể học được tài nghệ trăm nhà mà không cần dựa vào huyết thống, đấy thực là cái may trong cái rủi của cậu. Nhưng cậu lại thiếu cái duyên nên khó mà thành tài được. Ấy thế mà môn này lại có duyên với cậu, cậu lại có duyên với Thanh Âm Du Dã. Sự đời thực là khó lường, bảo kiếm tầm chủ nhân. Tài nghệ này chỉ cần cậu cố gắng trau dồi thì sẽ vượt cả ta.

Chơi Game Hot
Game Cùng Chuyên Mục

0 comments :

Post a Comment